Bên trong Tôi có một con Quái Vật!
Một cách vô tình hay cố ý, tôi đã nó sống, tồn tại bên trong Tôi.
Nó lấn áp, chỉ trích, xui bẩy, nịnh hót... Tôi. Lúc nó ngạo nghễ với Tôi. Lúc nó vuốt ve Tôi. Lúc chính nó kìm hãm Tôi. Tôi cũng chẳng hiệu vì sao nó cứ quanh quẩn sống sông Tôi.
Cho tới lúc Tôi nhận ra nó, con Quái Vât tinh quái, gớm giếc!! Chính nó đã tồn tại trong Tôi.
Cho tới lúc Tôi nhận ra rằng: chính sự có mặt của nó giết chết con người trong sáng trong Tôi. Thế mà tôi đã từng nghĩ rằng: ai đó, bên ngoài kia là kẻ thù của Tôi. Không phải họ. Mà có phải là họ thì họ chẳng thể tác động tới Tôi, trừ phi con Quái Vật kia nó cho phép!! Và chính nó đã thêm dầu vào lửa!!
"Ôi, thật khốn nạn!!
Tao nhìn thấy mày rồi"
Tôi thốt lên, kinh ngạc như vậy?? Và Tôi phải làm gì bây giờ?? Giết nó cũng chính là giết bản thân mình!! Mà giết nó thì phần Trong Sáng trong tôi có cho Phép!!
Tuy nhiên, Tôi nhất định phải giết nó!! Vì nếu nó sống, để nó nhởn nhơ, ngạo nghễ với đời kia, nó sẽ tiếp tục lấp át cái Tôi trong sáng bên trong tôi!! Nó sẽ làm cái Phần Tôi trong sáng kia ngày càng nỏng giận và ngày thêm giống nó!!
Tôi khát khảo được đi về Phía Sáng, Chân Lí, Thiện, Tốt Đẹp, Ý Nghĩa cơ mà!! Đó là mục đích sống của Tôi cơ mà!! Nơi đó có Đức Phật đang chờ tôi, Người dẫn đường, tấm gương sáng của Tôi, người mà Tôi luôn muốn một ngày kia được ở cạnh!!
Vậy là hoặc Tôi chết, hoặc tôi phải giết con Quái Vật , bởi chính nó là chướng ngại, cản trở con đường tôi muốn bước tới!!
Và Tôi buộc phải ra tay!!
"Con Quái Vật gớm giếc kia, ngươi hãy dừng ngay các trò khốn của kia, đừng ăn hiếp bắt nạt, đàn áp cái Tâm trong sáng nữa!! Người dừng ngay nếu còn muốn sống. Ngồi xuống kia và nghe theo lệnh của ta!! Lúc nào ta bảo ngươi ngồi là ngồi, cho ngươi đứng là đứng!! Ta đã biết mặt người rồi!! Ngươi không tốt đẹp gì đâu!! Mà ngươi cũng không thể sống nổi đâu!! vì chân lí cuộc đời này không cho phép người làm điều đó!! Điều xấu xa mà ngươi định nhởn nhơ làm à!! Không có đâu!!! Im ngay!! Ngồi yên đó!!"
Và thế là, Nó ngồi yên, nó vẫn nhởn nhơ!! Tuy nhiên, Tôi đã biết rõ về nó!! Và không cho phép nó tự tung, tự tác nữa.
Từ đó, cái trong sáng trông Tôi, được nhảy múa, hát ca, vui đùa, tự do, cười rộn ràng!! Nó không còn bị lấn áp với ai nữa!! Nó biết rằng: nó quá may mắn có được điều này!! Và nó phải cười, vui để góp phần cho trái đất này thêm nhiều niềm vui, hân hoan hơn nữa!!
Con Quái Vật bị nhốt trong lồng sắt, cũng im ắng, nó không dám manh động nữa!! Tôi biết, Nó vẫn còn đó!! bất cứ lúc nào nó vẫn gầm lên nếu có sự khiêu khích động chạm!! Tuy nhiên Tôi kiểm soát được nó!!
Tâm vui vẻ, trong sáng nhảy nhót, hát ca!! Và CỐNG HIỀN!! LAN TỎA!!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét